Full. Đánh giá: 7.9/10 từ 1267 lượt. ======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC < Khi Quân Vi Hoàng > tại truyenfull.vn ========. Thể loại: 1Vs1, 21+, Cao H, Cẩu huyết, Cổ đại, Cường thủ hào đoạt, Điên cuồng - độc chiếm - biến thái, H văn - Thịt
Phụ: Mạc Hậu Hợp . Kính Tông Huệ Hoàng Đế . Thần Tông Uyên Hoàng Đế (thượng) Chân Tông Thuận Hoàng Đế . Thần Tông Uyên Hoàng Đế (hạ) Huyền Tông Mục Hoàng Đế . Gia Tông Mỹ Hoàng Đế . Tục biên tự [ 12 pages ] Split sentence and Phonetics
Thượng đỉnh "tiền COP-27" mạnh mẽ thúc giục các nước giàu hành động vì khí hậu. Bà Sarr nói: "Chúng ta đã trì hoãn hành động vì khí hậu quá lâu", đề cập đến khoản viện trợ khí hậu trị giá 100 tỷ USD/năm được tuyên bố cho các nước nghèo hơn từ một thập kỷ
Lưỡng triều hoàng hậu - Chương 40 [Đang ra] - Mộc Lan Trắng. Tâm Ma - Chương 64: Nguyệt - Quá khứ của con quỷ (P2) [Đang ra] - Jim Maryal. Gió Mùa Hè - Chương 03 [Đang ra] - Tiếu Tiếu Nguyễn. Thần Đạo Đan Tôn - Chương 5344: Chói Mắt
'Buổi sáng của 'hoàng thượng' và con sen thường bắt đầu thế này đây', một cư dân mạng said. Tao không đi đâu hết, chỉ ngồi thôi. Làm ơn cho một phút bình yên. Cho em vào chung với, ở ngoài sợ má á! Đóng cửa lại nghe không?! Hú, là em đây! Giật mình hông bà già? Còn gì ấm áp và dễ thương hơn thế Ái khanh làm gì cứ làm đi, ta chỉ ngồi nhìn thôi.
.
Chương 1 Biên tập Đào Hoa Nguyên Kỳ Nguồn Năm thứ ba triều Đại Thành. Thiều quốc quận công Sư Đạo Nhiên đang lẳng lặng ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng khách, chậm rãi vuốt hàm râu dài ba bốn tấc của mình, ánh mắt híp lại, làm cho người ta không thể nhìn ra được tâm tình của ông. Một tay ông đặt ở trên bàn vuông gỗ lim chạm khắc hoa văn, tay kia cầm thánh chỉ Hoàng đế sai Đại thái giám đưa tới. Trên thánh chỉ ghi rõ ý tứ hoàng đế, muốn con trai trưởng Sư Ngọc Khanh của ông làm vợ thái tử đương triều, hôn lễ đã được định vào ngày mùng sáu cuối tháng này. Sư Đạo Nhiên trầm mặc không nói gì, mọi người cũng không có gan mở miệng. Mẫu thân Sư Đạo Nhiên Mạnh lão thái quân đang ngồi ở vị trí chủ vị bên kia, cụ liếc mắt nhìn con trai vài lần, thấy ông vẫn chậm chạp không lên tiếng, trong lòng hết sức sốt ruột, tay không tự chủ nắm chặc quyền trượng trong tay. Sư Ngọc Khanh là đứa cháu cụ yêu thương nhất, là thế tử thừa kế tước vị Thiều quốc quận cộng, sau này tiền đồ rộng mở làm một vị quan phụ mẫu liêm chính của triều đình, sao có thể gả làm nam thê. Mí mắt suy sụp của Mạnh lão thái quân hơi nâng lên, cụ đưa mắt nhìn hai tay phu nhân Thiều quốc quận công đang nắm chặc khăn lụa, đôi mắt có chút ươn ướt, môi dưới nhàn nhạt dấu răng. Mạnh lão thái quân biết nàng luyến tiếc con trai, trong lòng khó chịu thêm vài phần, mặc dù nàng ấy xuất thân từ gia đình võ tướng, phụ thân nắm giữ binh quyền trong tay, huynh trưởng là người tập võ nên làm tướng hộ quốc, nàng là nữ nhi nhỏ nhất, tính tình dịu dàng ôn hòa, giỏi giang khéo léo, năm đó Mạnh lão thái quân chính vì những điều này mới chọn trúng nàng. Mạnh lão thái quân nhìn xuống chút nữa, bên cạnh là hai trắc phu nhân Lý thị cùng với nhi tử của bọn họ. Mặc dù hai tỷ muội này trước sau đều sinh hạ công tử cho Thiều quốc quận công, nhưng Mạnh lão phu nhân cũng không có nửa điểm yêu thương. Hiện tại hai người nghe Sư Ngọc Khanh được sắc phong làm thái tử phi, vị trí thế tử Thiều quốc quận công trống, trong lòng không nhịn nổi xúc động. Tuy cố gắng đè nén cẩm xúc trước mặt Sư Đạo Nhiên và Mạnh lão thái quân, nhưng làm sao thoát được đôi mắt lão đời của Mạnh lão thái quân chứ. Mạnh lão thái quân nhìn thấy vui vẻ trong đáy mắt bọn họ, trong lòng cười lạnh Ở trước mặt không biểu hiện gì, nhưng hiển nhiên bọn họ biết rõ cháu cụ trở thành thái tử phi thì không thể nào kế tục tước vị được, rõ ràng vui vẻ đến không thế che giấu được. Xưa nay Sư Đạo Nhiên mặc kệ chuyện vặn vãnh trong nhà, phụ thân hai tỷ muội Lý thị có ơn cứu mạng với ông, không hiểu rõ tính nết hai người, ông chỉ thấy bọn họ là người hiền lương cần phải chăm sóc. Nên đối với hai tỷ muội Lý thị cực kỳ chiếu cố, hai tỷ muội kia thấy tính tình phu nhân hiền thục, không tranh không đoạt, càng không đem nàng để vào trong mắt. Đáng thương cho chính thê Thiều quốc quận công thường xuyên bị hai người đè đầu cưỡi cổ, nhờ có Mạnh lão thái quân làm chủ mới không đến nỗi nào. Mạnh lão thái quân chán ghét nhìu mày một cái, thu hồi tầm mắt, trước hạ nhân có báo Sư Ngọc Khanh đi tộc học, lúc này nhìn sắc trời, ắt hẳn cũng sắp trở về. Mạnh lão thái quân tính toán không sai, Đại quản gia Lý Tư thấy Sư Ngọc Khanh hồi phủ, vội vàng dẫn y đến phòng khách “Thiếu gia người trở lại rồi! Lão gia, lão thái thái, và mấy vị phu nhân đang đợi người ở phòng khách.” Sư Ngọc Khanh còn chưa kịp trở về thay y phục đã bị quản gia hối thúc, hiếu kỳ cười nói “Có chuyện gì thế? Sao tất cả đều ở đây đợi ta?” “Lão nô cũng không biết.” Quản gia Lý Tư mỉm cười đáp, “Chẳng qua lão gia thúc giục cậu đi qua đó.” Sư Ngọc Khanh nghe vậy sửng sốt, bước chân liền nhanh hơn, gật đầu một cái, điềm đạm cười với ông ấy, “Đã biết.” Lý Tư nhìn Sư Ngọc Khanh lớn lên, ông biết y vừa là con trai trưởng vừa là thế tử, nhưng rất không khéo hiểu chuyện, cả ngày dốc lòng dùi mài kinh sử, hi vọng có thể đỗ đạt làm quan kế thừa tước vị. Tuy có lão thái quân che chở, không ai dám ức hiếp, nhưng cuối cùng vẫn bị liên lụy đến cuộc đấu đá trong nhà, người khác ở sau lưng nói những lời khó nghe, bị hai vị ca ca xoi mói cũng chỉ âm thầm chịu đựng, chưa từng cáo trạng hay tìm người trút giận. Vừa nghe nói mấy vị trưởng bối đang ở phòng khách đợi mình, trong đầu y liền nghĩ xem bản thân có làm sai chuyện gì không, Lý Tư nhìn cậu thiếu niên Sư Ngọc Khanh mới mười lăm tuổi, nhưng vóc người nhỏ nhắn non nớt, không khỏi đau lòng lắc đầu. Sư Ngọc Khanh vừa bước đến ngưỡng cửa phòng khách, thấy sắc mắt mọi người ở đây đông lại, bầu không khí lạnh lẽo như băng, trong lòng kinh ngạc, vội vàng chắp tay thi lễ với mấy vị trưởng bối. Sư Đạo Nhiên đang suy nghĩ, phản ứng chậm hơn Mạnh lão thái quân, ông đã thấy cụ đưa tay bảo Sư Ngọc Khanh miễn lễ, thẫn thờ khoát tay một cái. Sư Ngọc Khanh thấy sắc mặt mấy người nghiêm túc như thế, dựa theo tình hình trước đây, có lẽ Sư Cự Tập Kiêu và Sư Cự Tập Dũng lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, ở trước mặt phụ thân cáo trạng y. Nghĩ đến điều này, y nhìn hai người kia, thấy bọn họ cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt cũng khác xa so với lúc đi cáo trạng trước đây. “Ngọc Khanh.” Giọng nói hùng hậu của Sư Đạo Nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của y. “Phụ thân.” Y cung kính lên tiếng, Sư Đạo Nhiên đem chuyện kể lại một lượt cho y nghe, từng lời tựa như búa nặng gõ vào đầu y. “Hoàng đế bệ hạ đã hạ thánh chỉ đem con gả cho thái tử, mùng sáu cuối tháng này thành hôn, từ ngày mai con đừng đến tộc học nữa, ở nhà chuẩn bị cho tốt đi.” Sư Đạo Nhiên nói xong thở dài, đem thánh chỉ nhét vào trong tay y trong khi vẻ mặt của y vẫn chưa hết kinh ngạc, sau đó mày ỷ mặt ê chắt tay sau đích rời khỏi phòng khách. Mắt thấy Sư Đạo Nhiên đi, nhị phòng cũng thi lễ với Mạnh lão thái quân rồi xoay người nhanh chóng lui ra. Trong phút chốc, đại sảnh chỉ còn lại Mạnh lão thái quân bất đắc dĩ lắc đầu, phu nhân quận công dùng khăn lụa gạt lệ và Sư Ngọc Khanh cầm thánh chỉ chết lặng. Sư Ngọc Khanh một lần nữa nhìn nội dung trên thánh chỉ, y không thể tin nổi lời của phụ thân, giống như muốn tìm xem trên ấy có chỗ sai sót nào không. Đáng tiếc, Sư Ngọc Khanh, tên của y được viết hết sức rõ ràng. Y sắp trở thành thái tử phi, hơn nữa còn do Hoàng thượng đích thân tứ hôn, tại sao? Thái tử là con trai trưởng Hoàng hậu, nhận hết mọi hoàng sủng, đáng lý phải nên lấy tiểu thư gia đình cao quý chứ? Tuy rằng triều đình Đại Thành cho phép cưới nam thê, nam tử chỉ cần uống thuốc cũng có thể mang thai như nữ tử, nhưng không phải ai cũng chấp nhận hôn nhân đồng tình cả, sinh ra là nam nhân người nào lại nguyện ý vì nam nhân khác sinh con? Sư Ngọc Khanh quan tâm không phải trở thành nam thê, mà hiện tại càng không thể nào đi thi làm quan được, không thể nào làm Thiều quốc quận công, đừng nói chi là đứng trên quan trường thực hiện hoài bão, càng không thể khiến phụ thân tự hào về mình. Trong khoảnh khắc, giấc mộng Sư Ngọc Khanh vỡ nát. Mạnh lão thái quân nhìn sắc mặt tuyệt vọng của cháu trai, lại nghe tiếng khóc nức nở của con dâu, trái tim như bị dao cắt, cụ không kiềm được nước mắt khóc theo. Hiện tại không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào phủ Thiều quốc quận công, Hoàng thượng tứ hôn là chuyện cực kỳ vinh dự, nếu để Hoàng thượng biết bọn họ không thích mối hôn sự này, đừng nói là liên lụy đến cả gia tộc, chỉ e nếu Sư Ngọc Khanh gả sang đấy cũng phải chịu khắc nghiệt. Mạnh lão thái quân cố nặn ra nụ cười, nhìn con dâu nói “Được rồi, ta biết con không nỡ xa Ngọc Khanh, nhưng cũng không cần phải khóc như con nít, Hoàng thượng có thể xem trọng Ngọc Khanh chúng ta, đó là may mắn của Thiều quốc quận công phủ, đáng lẽ phải nên vui mừng mới đúng, tuy mỗi ngày không thể gặp Ngọc Khanh, nhưng được gả vào hoàng thất, có thể hầu hạ thái tử cũng là phúc phần của nó, mau lau nước mắt đi, Hoàng thượng đã phái người đưa lễ vật đến, chỉ e sẽ có không ít người đến chúc mừng, nếu khóc sưng mắt chẳng phải làm trò cười cho đám phu nhân kia sao?” Mạnh lão thái quân nói xong còn cười hai tiếng, phu nhân Thiều quốc quận công nghe mẹ chồng nói thế, vội vàng cúi đầu lau khô nước mắt, cố gắng cười nói “Đúng vậy, để lão thái thái chê cười rồi, từ nhỏ y đang ở bên cạnh ta, nghĩ đến sau này không thể nhìn y mỗi ngày, trong lòng có chút luyến tiếc.” Mạnh lão thái quân gật đầu một cái “Đều là người làm mẹ, ta tất nhiên biết cảm nhận của con.” Cụ ra hiệu cho một đại nha hoàn đến đỡ mình, đi đến trước mặt Sư Ngọc Khanh, vỗ nhẹ lên đôi tay giữa chặc chiếu chỉ, thấp giọng nói “Đứa trẻ ngoan, ta biết trong lòng con đang nghĩ gì, nhưng đây là lệnh vua, không thể trái lại được.” Mạnh lão thái quân nhìn bộ dạng cúi đầu không nói lời nào của y, vừa bất lực vừa đau lòng, thở dài nhìn con dâu nói “Hôn lễ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, con theo ta đi đến chỗ lão gia thương lượng một chút.” Phu nhân Thiều quốc quận công liền vội vàng lên tiếng trả lời, để nha hoàn đỡ lão thái quân, đau lòng nhìn Sư Ngọc Khanh. Mạnh lão thái quân nhìn ra ngoài cửa nói “Gã sai vặt hay đi theo Ngọc Khanh đâu rồi?” Một thiếu niên hoạt bát nãy giờ đợi ở ngoài cửa vội vàng chạy đến, Mạnh lão thái quân gật đầu một cái, cụ nhận ra đứa nhỏ này, đây là đứa con thứ hai của quản gia Lý Tư – Lý Mậu. “Mau đỡ chủ tử của ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai, kẻ nào muốn gặp chủ tử đều đuổi ra ngoài.” Lý Mậu lanh lợi gật đầu một cái, không ngừng đồng ý, lúc này Mạnh lão thái quân mới hài lòng, liếc nhìn sắc mặt mờ mịt của Sư Ngọc Khanh, liền thở dài rời đi. Lý Mậu thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Sư Ngọc Khanh không khỏi giật mình, mới vừa rồi trong lớp học công tử được thầy giáo khen ngợi nên vô cùng phấn khởi, sao vừa mới đi gặp lão gia với lão thái quân một lúc mà đã biến thành bộ dạng này rồi? Mặc dù gã đứng đợi ở ngoài hành lang, nhưng cũng không dám đứng gần nghe trộm chủ tử nói chuyện, cho nên chẳng hề biết nguyên nhân. Lý Mậu gọi vài tiếng công tử, lúc này Sư Ngọc Khanh mới hoàn hồn, y rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cuốn thánh chỉ lại, hít một hơi thật sâu, không nói tiếng nào. Xoay người dẫn theo Lý Mậu trở về viện của mình. Cho đến tận ngày đại hôn mùng sáu, Sư Ngọc Khanh vẫn luôn ở trong viện không rời khỏi đây nửa bước, bởi vì trong cung phái ma ma đến dạy y cách thức hôn lễ và lễ nghi khi vào cung, bao gồm luôn cả việc sau này sinh trẻ con. Sư Ngọc Khanh cả ngày trầm mặc ít nói, chăm chỉ học hành, người dạy không phát hiện được y vui hay buồn. Sư Đạo Nhiên có vài lần đến gặp y, thái độ hòa nhã hơn so với trước đây, nhưng trên mặt vẫn không giấu nổi thất vọng vì y không thể kề thừa tước vị, điều này khiến Sư Ngọc Khanh khó chịu mấy hôm. Ngày mùng sáu hôm đó, trời còn chưa sáng, Sư Ngọc Khanh đã thức dậy, y hiểu rõ lịch trình hôm này của mình nhất định rất bận rộn, cho nên y phải nghỉ ngơi thật tốt, nhưng chẳng hiểu sao y không thể nào ngủ được. Suy nghĩ bản thân sau này sẽ gả vào hoàng thất, từ nay về sau y cùng với Thái tử, cũng có thể là Hoàng Đế tương lai chung sống với nhau cả đời, trong hậu cung với những nữ nhân khác, đếm từng ngày trôi qua, đợi chờ hắn đến sủng hạnh. Sư Ngọc Khanh nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì sao Hoàng đế lại chọn y làm thái tử phi, mà vị thái tử kia có biết người mình lấy là một nam nhân không? Có hài lòng mối hôn sự này không? Từ bé y đi theo mẫu thân, biết rất rõ nữ nhân không được trượng phu sủng ái có bao nhiêu đau khổ, y từng nghĩ sau này cưới vợ nhất định phải bảo vệ nàng cả đời, không thể trở thành một người như phụ thân, nhưng không nghĩ lại trở thành một người như mẫu thân. Sáng sớm, Mạnh lão thái quân, phu nhân Thiền quốc quận công cùng với tỷ tỷ ruột thịt Sư Kiều Hoàng đi đến viện Sư Ngọc Khanh. Trong phòng Sư Ngọc Khanh nườm nượm nha hoàn ra vào, chuẩn bị giúp y trang điểm, Sư Ngọc Khanh không muốn trên mặt mình bôi son phấn, y không phải nữ nhân, mặc kệ hỉ nương nói thế nào, y vẫn uyển chuyển từ chối, định khuyên ngăn tiếp nhưng bắt gặp gương mặt nghiêm nghị của y, cũng không dám kiên trì nữa. Mạnh lão thái quân sợ y mất hứng, cũng chiều theo y, chẳng qua đồ trang sức không thể không mang, dù sao cũng gả cho thái tử, đại lễ tổ chức trước mặt bá quan văn võ Hoàng đế và Hoàng hậu, trang phục và trang sức cần phải đẹp đẽ lộng lẫy. Ngay cả mũ cưới tinh sảo Sư Ngọc Khanh cũng không tình nguyện đội, trân châu trên mũ cưới rũ xuống cùng với khăn đội đầu màu đỏ mà nữ tử trước khi xuất giá thường dùng, đợi trượng phu của mình đến vén lên. Thế nhưng mặc kệ Mạnh lão thái quân nói thế nào, y cũng không chịu đồng ý, phải lấy gia tộc ra đàn áp, y mới chịu nghe lời, như nữ tử nặng nề mũ phượng lên đầu. Cậu của y tướng quân hộ quốc đã sớm đứng đợi ở bên ngoài, Sư Ngọc Khanh được Lý Mậu đỡ ra ngoài, cậu y dự định sẽ đưa y ra ngoài phủ, đột nhiên bốn phía truyền đến tiếng khẽ hô, y che mặt nên không rõ chuyện gì, chợt có một bàn tay to duỗi ra thay Lý Mậu đỡ y. Sư Ngọc Khanh tưởng là cậu mình nên chẳng để ý lắm, người nọ lại một lần nữa ôm lấy nửa người y, Sư Ngọc Khanh không có chuẩn bị, trong lòng cả kinh, theo bản năng nắm lấy tay người nọ, định vén khăn che mặt lên, nhưng không thể đành nhịn xuống, mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng xung quanh không có tiếng người ngăn cản, làm như thế cũng hợp lý. Rất nhanh, y bị người ta ôm ra khỏi phủ, dịu dàng đưa lên kiệu hoa được mười sáu cung nhân khiêng, chậm rãi đi từ hoàng cung đến đây. Mạnh lão thái quân Sư Đạo Quân cùng với tướng quân hộ quốc nhìn đội ngũ cưỡi ngựa trắng đến đỏ dâu, cẩm bào màu đỏ hoa văn con rồng, dung mạo tuấn dật, khí chất cao quý, khiến người ta nhìn một lần khó mà quên được. Thái tử đương triều đích thấn đến đón thái tử phi, còn tự mình ôm lên kiệu. Nhìn đội ngũ đón dâu hôm nay, càng khiến người ta không khỏi nghi ngờ, ngoại trừ hoàng hậu và thái tử, ai có được đón dâu bằng kiệu mười sáu người khiêng chứ? Mọi người không biết người hoàng thất đang nghĩ gì, bọn họ chỉ cảm thấy người này trong lòng Thái tử ắt hẳn rất có trọng lượng, không thể nào không chấn động, ngay cả người trong phủ lẫn thái tử phi Sư Ngọc Khanh cũng được hưởng lây không ít hư vinh. Hết chương 1
Làm Quận Công phủ con vợ cả Sư Ngọc Khanh, phụ thân bất công, mẫu thân mềm yếu, hắn ở lão thái quân dưới sự bảo vệ, một lòng chỉ nghĩ thi đậu công danh kế thừa tước vị, nhưng ai ngờ một đạo thánh chỉ bay tới, hắn thành Đông Cung Thái Tử nam thê. Nguyên tưởng rằng kia Thái Tử chỉ là muốn lợi dụng chính mình gia thế, cho nên mới đem hắn một cái nam tử cưới làm thê thất, ai từng tưởng nhập Đông Cung ngày đầu tiên bắt đầu, cái nam nhân lạnh nhạt này liền đối hắn che chở đầy đủ. Sư Ngọc Khanh nghi hoặc, ngày nọ đi bước một lui hướng góc tường “Điện hạ, ngươi yêu cầu lẳng lặng.” Cao lớn anh tuấn nam nhân lại nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười đem hắn ôm vào trong ngực “Không, ta yêu cầu ngươi!” Đây là một thiên chuyện xưa Thái Tử lạnh nhạt bá đạo chuyên sủng thế tử ngoan ngoãn ôn nhuận.
Chương 4 Biên tập Đào Hoa Nguyên Kỳ Kiệu đưa đến Tử Thần cung, Hạ Tĩnh Dật bước xuống đỡ Sư Ngọc Khanh xuống kiệu, Duẫn Đông Hải liền khom người đi tới bên cạnh hai người, nhỏ tiếng nói “Thái tử, thái tử phi, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử đang ở trong điện đợi thỉnh an.” Hạ Tĩnh Dật khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói “Biết rồi.” Sư Ngọc Khanh nghe mấy vị hoàng tử khác đến, đè nén cơn đau bên dưới, cố gắng lấy tinh thần. Hạ Tĩnh Dật cúi đầu nhìn y, “Trước đưa ngươi về nghỉ ngơi cái đã.” Sư Ngọc Khanh sửng sốt, nói “Thần không cần theo thái tử ra tiếp khách sao?” “Thân thể ngươi không khỏe.” Hạ Tĩnh Dật dứt lời, quay lại nói với Duẫn Đông Hải “Đưa thái tử phi về cung điện nghỉ ngơi.” Sư Ngọc Khanh muốn nói nữa, nhưng nhanh chóng bị Hạ Tĩnh Dật ngăn lại, Duẫn Đông Hải bước lên, đưa tay cung kính nói với Sư Ngọc Khanh “Điện hạ, nô tỳ đỡ người trở về.” Sư Ngọc Khanh thấy Hạ Tĩnh Dật kiên trì như vậy, cúi đầu hành lễ với hắn một cái, rồi bước đi theo Duẫn Đông Hải. Sư Ngọc Khanh biết rõ quy tắc trong cung, hôm nay y nên dọn đến điện Ngọc Minh, trong lòng y nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Duẫn Đông Hải vẫn như cũ đưa y về điện Đông Hoa. Sư Ngọc Khanh nhìn ba chữ điện Đông Hoa được trạm khắc mạnh mẽ hùng hồ, liền dừng bước, khó hiểu hỏi Duẫn Đông Hải “Công công có đi nhầm không, ta nhớ hôm nay phải đến điện Ngọc Minh chứ?” Duẫn Đông Hải chắp tay cười nói “Đây là ý tứ của điện hạ, sau này thái tử phi sẽ ở trong điện Đông Hoa với điện hạ.” Sư Ngọc Khanh kinh ngạc há hốc mồm “Ông nói là ý của thái tử hả?” Duẫn Đông Hải cười gật đầu “Đúng vậy.” “À…” Sư Ngọc Khanh lưỡng lự mở miệng “Công công có thể giúp ta một chuyện không?” Duẫn Đông Hải vừa nghe liền khom người hành lễ, “Điện hạ có chuyện gì xin phân phó nô tỳ.” Sư Ngọc Khanh nói “Vậy làm phiền công công truyền lời đến ma ma tống hỉ hôm qua đến gặp ta được không?” Duẫn Đông Hải lập tức trả lời “Dạ được, nô tỳ đi ngay.” Duẫn Đông Hải đưa Sư Ngọc Khanh vào điện Đông Hoa, phân phó cung nhân cẩn thận hầu hạ, sau đó xoay người đi tới cung Trường Nhạc của hoàng hậu để tìm ma ma tống hỉ. Sư Ngọc Khanh mang theo tâm sự nặng nề vào bên trong điện, hai đại cung nữ vội tiến lên định hầu hạ y cởi áo nghỉ ngơi. Sư Ngọc Khanh phất tay ngăn lại, hai người vội lui ra sau đứng ngay ngắn, cung nữ mặc áo lam đứng bên phải nhìn y thi lễ một cái nói “Thái tử phi điện hạ, nô tỳ là Châu Đồng, cung nữ chưởng sự của điện Đông Hoa, phụng mệnh hầu hạ thái tử phi.” Cung nữ bên cạnh nàng mặc trang phục màu trắng cũng cúi người hành lễ, cung kính nói “Nô tỳ Thu Chỉ, được thái tử điện hạ phái đến hầu hạ thái tử phi.” Đại thái giám khác tiến lên, “Nô tỳ Lục Phúc, được thái tử điện hạ phái đến hầu hạ thái tử phi.” Sư Ngọc Khanh ngồi trên giường nhỏ gật đầu một cái, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, Lục Phúc nói “Cung nhân ở điện Đông Hoa do thái tử ban tặng thái tử phi đều đến đây hành lễ.” Lời của hắn vừa rơi xuống, cung nữ thái giám ở trong phòng liền quỳ xuống hành lễ với Sư Ngọc Khanh, trong miệng lớn tiếng nói “Nô tỳ ra mắt thái tử phi điện hạ.” Sư Ngọc Khanh ngẩn người, phút chốc nhớ đến lời ma ma căn dặn, vội nói “Tất cả đứng lên đi, ban thưởng.” Mọi người tuân lệnh vội vạng nói tạ ơn. Thân thể Sư Ngọc Khanh đau nhức, Lục Phục nhìn sắc mặt uể oải của y, liền phất tay ra hiệu cho những cung nhân khác lui xuống, chỉ còn hắn với Châu Đồng và Thu Chỉ ở lại hầu hạ. Một lúc sau, Duẫn Đông Hải dẫn ma ma tống hỉ đến, ma ma tống hỉ hành lễ rồi nói “Chẳng hay thái tử phi điện hạ tìm nô tỳ có chuyện gì?” Sư Ngọc Khanh liếc nhìn Duẫn Đông Hải, muốn nói lại thôi, Duẫn Đông Hải ngầm hiểu ý, dẫn Lục Phúc, Châu Đồng và Thu Chỉ lui ra ngoài. Sư Ngọc Khanh thấy trong phòng không còn ai, mới yên tâm hỏi “Ma ma, trước lúc ta vào cung có nghe ma ma dạy dỗ nhắc nhở, đêm đại hôn, ma ma sẽ đem tống tử dược cho ta ăn, vì sao…” Y nhắc đến việc này cũng có phần mất tự nhiên, dừng một chút, nói tiếp “Đêm qua ma ma đã quên.” Ma ma tống hỉ kính cẩn trả lời “Căn cứ theo quy củ đúng là đêm qua nô tỳ nên đưa cho thái tử phi dùng, nhưng thái tử điện hạ lại phân phó, tạm thời không cho thái tử phi dùng.” Sư Ngọc Khanh sửng sốt “Thái tử căn dặn?” Ma ma tống hỉ gật đầu “Đúng vậy.” Sư Ngọc Khanh khó hiểu “Tại sao?” Ma ma tống hỉ lộ ra vẻ mặt khổ sở “Việc này nô tỳ không biết.” Sư Ngọc Khanh nhìn bà không giống nói dối, liền nói “Cảm ơn ma ma, Lục Phúc tiễn ma ma ra ngoài.” Lục Phúc nghe y gọi tên vội vàng bước vào, đợi sau khi ma ma tống hỉ hành lễ xong thì tiễn bà. Sư Ngọc Khanh xoa xoa mi tâm, trong lòng suy tư, chẳng biết thái tử có ý gì mà lại để y không uống tống tử dược, sáng phải dậy sớm thỉnh an, lại ngồi nửa buổi, thắt lưng truyền đến từng cơn đau nhức mệt mỏi, người xung quanh cũng không nghĩ ra cái gì, đứng dậy vào vòng vào bên trong bình phong, Châu Đồng và Thu Chỉ vội đi theo sau, hầu hạ y cởi áo nghỉ ngơi. Sư Ngọc Khanh ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại trông thấy có ánh trăng xuyên thấu đến, y ngồi dậy vén màn trướng lên, bất ngờ nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật đang ngồi trước giường đọc sách, bên cạnh đốt vài cây nến đỏ, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Hạ Tĩnh Dật thấy y tỉnh, đi đến gần y ngồi xuống, ánh mắt nhìn y hỏi “Thân thể đã khá hơn chưa?” Sư Ngọc Khanh thấy hắn quan tâm, lễ phép trả lời “Tốt hơn rồi.” Trong lòng nghĩ đến chuyện tống tử dược và ở lại điện Đông Hoa, đều là ý tứ của Hạ Tĩnh Dật, y không đoán được tâm tư của hắn. Hạ Tĩnh Dật nhìn y một lúc, gật đầu nói “Đến dùng bữa tối đi, ngươi có tiện đứng lên không?” Sư Ngọc Khanh vội vàng gật đầu, Hạ Tĩnh Dật thò tay đến y phục của y “Giống như lúc sáng.” Sư Ngọc Khanh thấy hắn có ý định giúp mình thay y phục, vội vàng nhận lấy quần áo trong tay hắn rồi nói “Tự ta có thể làm được.” Hạ Tĩnh Dật nhìn dáng vẻ loay hoay của y, cảm thấy rất đáng yêu, khóe môi không tự chủ cong lên, đưa quần áo cho y, để y tự mình thay y phục rời giường. Đợi sau khi Sư Ngọc Khanh đã chuẩn bị thỏa đáng, Hạ Tĩnh Dật mới truyền lệnh cho Duẫn Đông Hải. Châu Đồng, Thu Chi dẫn theo mấy tiểu cung nữ mang thức ăn lên, có người thử xem có độc không. Sư Ngọc Khanh nhìn một bàn, đều là sơn hào hải vị khó tìm, chỉ có hai người ăn, đúng là hơi nhiều… Hạ Tĩnh Dật phất tay, Châu Đồng và Thu Chỉ buông đũa lui sang một bên, hắn nhìn Sư Ngọc Khanh nói “Ngươi nếm thử xem có thích không?” Sư Ngọc Khanh gật đầu, gấp một miếng gan ngỗng nếm thử, lại múc một muỗng canh óc heo, mỗi món đều nếm thử một miếng, Hạ Tĩnh Dật cũng động đũa, chẳng qua mắt phượng liếc nhìn Duẫn Đông Hải một cái, thấy đối phương bên kia gật đầu một cái mới thu hồi tầm mắt. Sư Ngọc Khanh không phải là người thèm ăn, bởi vậy nên nhìn bộ dạng y có vẻ suy dinh dưỡng, ăn xong rồi thì không ăn thêm được nữa. Cung nữ tiến lên thu dọn thức ăn thừa, Hạ Tĩnh Dật nắm tay Sư Ngọc Khanh nói “Ta thấy ngươi ăn hơi nhiều, buổi tối sợ khó chịu, theo ta ra ngoài đi.” Sư Ngọc Khanh cảm thấy bụng căng ra, khéo léo gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài. Hạ Tĩnh Dật nắm tay Sư Ngọc Khanh đi chầm chậm đến một hoa viên trong Tử Thần cung, mặc dù không lớn như ngự hoa viên, nhưng những loại hoa ở đây cũng đủ loại hiếm lạ, yên tĩnh, không có người đến quấy rầy. Hạ Tĩnh Dật nhận đèn lưu ly từ tay Duẫn Đông Hải, không cho người khác đi cùng, một mình hắn dẫn Sư Ngọc Khanh đi dạo. Hai người bước đến lầu cao trên núi giả mới dừng lại. “Ở đây không tính là cao, nhưng phạm vi trống trải, rất thích hợp để ngắm trăng.” Sư Ngọc Khanh nghe Hạ Tĩnh Dật nói, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, khắp trời đầy sao, phía tay xuất hiện trăng non như lưỡi liềm, đúng là xinh đẹp. “Quả thực không sai.” Hạ Tĩnh Dật đứng ở bên cạnh y, nhìn lên bầu trời. “Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc, nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy.” * Sư Ngọc Khanh mỉm cười “Đúng vậy, là một bài thơ Lý Bạch.” Hạ Tĩnh Dật nhìn y hỏi “Ngươi biết?” Sư Ngọc Khanh xưa nay yêu thích nhất là thi từ ca phú, cười nói “Đây là bài thơ Bả tửu vấn nguyệt’ của Lý Bạch, thần từng đọc qua.” Hạ Tĩnh Dật gật đầu “Nghe nói ngươi có thể làm thơ, không biết có đúng hay không?” Sư Ngọc Khanh cung kính nói “Chỉ đọc qua mấy bài thơ của cổ nhân, nên chỉ làm được một hai câu xoàng xoàng thôi.” Y vừa dứt lời, Hạ Tĩnh Dật chợt cúi xuống hôn lên hôn y một lúc mới buông ra. “Ta đã nói rồi, gọi ta là Tĩnh Dật.” Hắn hôn bất chợt như vậy, khiến Sư Ngọc Khanh thở hổn hển hai cái, khẽ mím môi. “Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy.” Hạ Tĩnh Dật khẽ ngâm câu này, cúi đầu nhìn Sư Ngọc Khanh nói “Sau này ngươi sẽ hiểu.” Sư Ngọc Khanh khó hiểu nhìn hắn, Hạ Tĩnh Dật không giải thích, chỉ nắm lấy tay y. “Gió đêm nổi lên rồi, chúng ta trở về thôi.” Sư Ngọc Khanh có hàng tá vấn đề muốn hỏi hắn, lưỡng lự nửa buổi cuối cùng vẫn không mở miệng được, đã bị Hạ Tĩnh Dật nắm tay trở về. Dựa theo thông lệ, thái tử phi xuất giá ngày thứ ba sẽ trở về nhà mẹ đẻ, nhưng gia quyến cũng có thể vào cung bái kiến, sáng sớm, Mạnh lão thái quân cùng Sư Đạo Nhiên và phu nhân chuẩn bị tiến cung, ai dè còn chưa kịp ra khỏi cửa phủ, quản gia Lý Tư báo lại, nói kiệu thái tử và thái tử phi đã ra khỏi cung, một chút nữa sẽ đến Thiều Quốc công phủ. Thái tử phi gả đi ra ngoài chưa được mấy ngày, lại có thể được thái tử đích thân đưa về lạy mặt, việc này không những đối với Sư Ngọc Khanh, kể cả Thiều Quốc công phủ thì chính là vinh dự vô cùng lớn, ba người vừa cao hứng vừa hoang mang, vội sai người chuẩn bị ra nghênh đón. Mạnh lão thái quân đứng ở ngoài cửa, một tay vịn quyền trượng đầu phượng, một tay dìu phu nhân Thiều Quốc quận công, Sư Đạo Nhiên đứng phía sau lo lắng nhìn quanh, mãi cho đến khi trông thấy chiếc kiệu xa hoa lông lẫy, phía trước mui xe màu vàng mới nở nụ cười. Thiều Quốc quận công dẫn mọi người cung kính tiến lên nghênh đón, hai đứa con thứ xuất Sư Cự Tập Kiêu và Sư Cự Tập Dũng đứng sau lưng mọi người, thấy Sư Đạo Nhiên làm ra vẻ xem trọng, còn đặc biệt mời mấy thúc bá uy tín trong tộc đến đón thái tử. Kiệu mười sáu người chậm rãi đi tới, Duẫn Đông Hải khom người hướng vào bên trong kiệu nói “Thái tử, thái tử phi, đã đến Thiều Quốc quận công phủ.” Sa trướng bị người ta vén lên, Hạ Tĩnh Dật bước xuống kiệu trước, Sư Đạo Nhiên đang định tiến lên hành lễ, đã thấy hắn xoay người đưa tay vào trong kiệu, đích thân đỡ Sư Ngọc Khanh. Mọi động tác đều rơi vào trong mắt người khác, có người vui mừng vì Sư Ngọc Khanh được thái tử sủng ái, có người âm thầm nghiên răng, mỗi người theo đuổi tâm tư của mình, đợi sau khi Hạ Tĩnh Dật và Sư Ngọc Khanh đã đứng vững mới quỳ xuống hành lễ. Sư Ngọc Khanh thấy phụ mẫu, bà nội và mấy vị thúc công quỳ dưới chân mình, trong lòng có chút khó chịu, định đi đến đỡ bọn họ dậy, lại không dám vượt qua Hạ Tĩnh Dật. Hạ Tĩnh Dật tiến lên giúp y làm việc này, đích thân đỡ Mạnh lão thái quân đứng lên, Mạnh lão thái quân hoảng hốt nhưng lại cảm thấy vinh dự trước mặt dòng họ. Sư Đạo Nhiên sờ sờ ria mép, trong lòng vui sướng, trên mặt cũng không để lộ tâm tư gì, cung kính mời thái tử vào phủ, Hạ Tĩnh Dật gật đầu, nghiêng người trông thấy Sư Ngọc Khanh đang nhìn Mạnh lão thái quân và phu nhân Thiều Quốc quận công, trong mắt hai bên đều ẩm ướt. “Ngọc Khanh với lão thái quân và phu nhân cứ đi từ từ, ta đến đại sảnh ngồi đợi ngươi.” Sư Ngọc Khanh sửng sốt thu hồi tầm mắt nhìn hắn, cười cảm kích một tiếng, tuy Hạ Tĩnh Dật lúc nào cũng mặt lạnh, nhưng lần nào cũng hiểu rõ tâm tư của y. Sư Đạo Nhiên nở nụ cười “Thái tử, thái tử phi mời vào trong.” Hạ Tĩnh Dật gật đầu đi vào với Sư Đạo Nhiên, Mạnh lão thái quân mừng rỡ, được Sư Ngọc Khanh và con dâu dìu vào hậu viện. Hết chương 4 * Hai câu thơ nằm trong bài “Bả tửu vấn nguyệt”Nâng chén rượu hỏi trăng. Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu Trăng sáng nào ai vịn đến được, Ta đi trăng lại mãi theo nhau? Xem chi tiết tại ĐÂY
Reads 34,153Votes 581Parts 37Time 15h 12mOngoing, First published Jan 31, 2016Table of contentsSun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Sun, Jan 31, 2016Wed, Feb 3, 2016Wed, Feb 3, 2016Wed, Feb 3, 2016Wed, Feb 3, 2016Wed, Feb 3, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Fri, Feb 5, 2016Trùng sinh chi hoàng hậu vi tôn Tác giả Thượng Huyền Nguyệt Nhi Thể loại cổ trang, trùng sinh, cung đình, cung đấu, tình hữu độc chung, điềm văn, sinh tử văn, 1×1, HE Nhân vật chính Ân Thần Dục, Thượng Quan Tử Ngọc ┃ phối hợp diễn Bách Lý Hiên, Liễu Tịch ┃ cái khác Ngọt văn, cơ bản vô ngược,1vs1 ================== Tình trạng Hoàn Nguồn convert Nhà của Mây ================================ Văn án Ân đế dục lập chính mình sủng phi làm hậu, lại không ngờ tiên hoàng lưu lại di chiếu, mệnh hắn lập tiền thừa tướng chi tử Thượng Quan Tử Ngọc làm hậu, Ân đế bởi vậy đối với này nam hậu đủ loại chán ghét, tất cả nhục nhã, càng nhân một lần hiểu lầm mà đem hắn biếm lãnh cung mười năm lâu. Lại không ngờ hắn sủng hạnh nhân lại là nhất tâm yếu hại hắn,□□, liên hợp bức cung, cuối cùng còn muốn phóng hỏa thiêu cháy hắn. Chỉ có Tử Ngọc vẫn bồi tại hắn bên người, khẳng bồi hắn chết. Ân đế trước khi chết thề, như có chút kiếp sau, nhất định muốn làm anh minh đế vương, muốn một đời quý trọng Tử Ngọc, đối với hắn hảo, muốn cho thiên hạ tất cả mọi người lấy hoàng hậu vi tôn
hoàng hậu vi thượng